Trong lúc ấy, trong lòng Kỷ Dạ Bạch chợt dâng lên sự tự trách và áy náy khó tả, khiến hắn tự chủ được mà buông Ninh Hề Nhi ra.
Đến khi thấy những dấu vết xanh tím hắn để lại trên người cô nhóc, hai mắt Kỷ Dạ Bạch tối sầm lại, vừa thầm mắng bản thân thật sự quá ngu ngốc vừa đưa tay cởi cà vạt trói Ninh Hề Nhi ra.
"Ngủ đi." Kỷ Dạ Bạch nói hai chữ cụt lủn rồi xuống giường, nhặt áo sơ mi lên mặc vào.
"Kiều Kiều vẫn chưa phẫu thuật xong mà..." Ninh Hề Nhi cũng không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại thay đổi thay độ như thế.
Kỷ Dạ Bạch đi tới, cô lùi lại theo bản năng. Động tác này khiến Kỷ Dạ Bạch đau nhói lòng.
Cô sợ hắn.
Chết tiệt thật!
Tại sao hắn lại không khống chế được bản thân mình cơ chứ?
"Em cứ ngủ một lát đi, bao giờ phẫu thuật xong anh sẽ đến thông báo cho em." Kỷ Dạ Bạch khẽ giọng trả lời, kéo chăn cạnh giường lên đắp cho Ninh Hề Nhi, "Nghe lời anh, ngủ đi. Cả đêm hôm qua em đã không được ngủ ngon giấc rồi."