Cậu ta đang nhìn ảo giác ư?
Nhất định là vậy rồi!
Không thì, sao cậu ta có thể nhìn thấy Ninh Hề Nhi chạy về phía cậu ta cơ chứ?
Có lẽ là đã được định sẵn, hôm nay cô cũng mặc một cái váy màu trắng, áo có cổ bẻ, viền hình lá sen, cột tóc sừng trâu nhìn hoạt bát đáng yêu.
"Đứa con gái này từ đâu ra thế?" Đám người dưới sân ồ lên, có người định ngăn cản Ninh Hề Nhi, lại bị một cặp mắt đen lay láy nhưng lạnh lùng kinh người lườm ngược lại.
Tống Chi Châu mặc quân phục, đằng sau còn có một hàng binh lính đi theo khiến hiện trường nhất thời nổ tung.
"Thôi xong! Mọi người mau chạy đi!"
Chỉ qua mấy phút đồng, đám người vốn ồn ào náo nhiệt đã chạy sạch.
Tống Chi Châu vung tay, ý bảo cấp dưới không cần phải đuổi theo, mà kêu mọi người bao vây lấy sân quyền anh bảo vệ Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi nghiêng ngả lảo đảo bò lên, tay chưa đụng vào Kiều Nam Thành đã lập tức rụt về.