"Anh Kỷ! Chị dâu! Hai người đừng đi mà!" Tiêu Hi Thần kêu thảm, Kỷ Dạ Bạch trực tiếp bế Ninh Hề Nhi lên, đi nhanh hơn.
"Bố! Mẹ! Hai người không cần con trai của hai người nữa sao?"
"Không cần, không cần, dù sao con vốn là đứa nhặt được ngoài bãi rác!"
Tiêu Hi Thần: "..." Trời muốn diệt cậu mà.
Dưới người truyền đến giọng nói yếu ớt của Thành Du Nhiên, "Thế nên cậu có thế bỏ tay ra được không?"
Tiêu Hi Thần bỗng nhiên như bị tạt một chậu nước lạnh, nhanh chóng bỏ tay ra, giấu đôi tay gây tội ra đằng sau, sốt ruột giải thích, "Du Nhiên Nhiên, cậu nghe tôi giải thích."
"Cậu cảm thấy còn cần thiết phải nghe ư?" Thành Du Nhiên đen mặt, trực tiếp lật ngược người lại đè Tiêu Hi Thần ở dưới người, đấm cho một trận.
"Ai da ai da đau đau đau quá! Đừng đánh nữa!"
"Du Nhiên, đừng đánh lên mặt mà!"
"Chỗ này càng không thể đánh! Du Nhiên Nhiên, tôi vẫn còn muốn sinh em bé đó!"
"..."