Cô thở hổn hển chạy tới kiếm một cành cây, khi trở về do dự, đầu tiên giơ ngón tay trắng nõn chọc chọc cánh tay Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch quay đầu lại, khuôn mặt điển trai lạnh lẽo cứng đờ, không nói câu nào.
Ninh Hề Nhi phồng má, giữ nguyên kế hoạch, đi vòng quanh Kỷ Dạ Bạch vẽ một trái tim thật lớn trên bờ cát.
Sau đó vẽ thêm một mũi tên, chính mình đứng ở đầu mũi tên, cười tươi như hoa, "Bụp bụp bụp… Đại Bạch, mũi tên tình yêu đã bắn trúng anh. Lúc này em có ở trong trái tim của anh không?"
Nói xong, cô nở nụ cười tươi tắn với Kỷ Dạ Bạch.
Nụ cười kia giống như ánh mặt trời, hồn nhiên trong sáng, dù Kỷ Dạ Bạch có sức tự chủ vượt trội nhưng lúc này nhũ băng quanh người dường như cũng dần tan chảy.
"Ây dà, anh vẫn không để ý đến em à?" Ninh Hề Nhi dẩu miệng, bưng khuôn mặt nhỏ xinh của mình, nghiêng đầu khẽ cười hỏi, "Anh nhẫn tâm không để ý đến tiểu tiên nữ của anh sao? Anh nhẫn tâm không để ý đến cô công chúa nhỏ của anh sao?"