Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi, chạy xuống lầu nhanh như chớp, Tiêu Hi Thần nhảy cẫng lên nhiệt tình chào hỏi cô, "Chị dâu! Chào buổi sáng!"
Cậu ta mặc một cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói trông rất màu mè, trên đầu còn đội một cái mũ rơm, Thành Du Nhiên ghét bỏ đứng cách xa cậu ta, hận không thể giả bộ không quen biết cậu ta.
"Hề Hề, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ninh Hề Nhi đờ ra nhìn hai người bọn họ, rồi nhìn khắp xung quanh.
Con trai đâu? Con trai đâu?
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Kỷ Dạ Bạch truyền đến, "Con trai, mau gọi mẹ."
Xoẹt!
Thoắt cái Ninh Hề Nhi đã đưa mắt nhìn sang.
Sau đó cô liền thấy vẻ mặt Tiêu Hi Thần trông vô cùng ấm ức, "Em không gọi."
Hở? Sao Tiêu Hi Thần lại trở thành con trai của Kỷ Dạ Bạch vậy? Em bé này khác xa với trong tưởng tưởng của cô, hoàn toàn chính là một bé bự luôn rồi.