Trông Lục Cẩm Cẩm vô cùng hoảng hốt, dù sao cô ta cũng còn nhỏ, dưới sức ép mạnh mẽ của Kỷ Dạ Bạch, chân cô ta như nhũn ra.
Cũng may Lục Thanh Hà kịp tới đi tới khoác tay Lục Cẩm Cẩm, thật ra đang đỡ lấy cô ta.
"Sợ cái gì? Anh ta làm gì có chứng cứ?" Lục Thanh Hà mỉm cười, thì thầm bên tai của Lục Cẩm Cẩm.
Lục Cẩm Cẩm run lẩy bẩy, "Nhưng… dì ơi, bản thiết kế đó không phải cháu vẽ…"
"Dì nói cháu vẽ thì chính là cháu vẽ." Lục Thanh Hà nghiêm mặt nói, "Ưỡn lưng thẳng lên!"
Lục Cẩm Cẩm sợ đến teo người, nhưng vẫn nghe lời Lục Thanh Hà, ưỡn lưng thẳng lên.
Kỷ Dạ Bạch nhìn hai người bọn họ đầy hứng thú.
Lục Thanh Hà nhướng mày nói, "Không biết cậu Kỷ muốn tới tính sổ gì với chúng tôi mà làm lớn thế này, hay muốn ỷ mạnh hiếp yếu?"
Một cái mũ lập tức chụp lên đầu Kỷ Dạ Bạch.