Kỷ Dạ Bạch vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Ninh Hề Nhi vội kéo Tống Chi Dương lại, "Ôi trời ơi, anh này, anh làm gì thế, Đại Bạch đâu có ăn hiếp em."
Tống Chi Dương híp mắt nửa tin nửa ngờ.
"Anh mà dám ăn hiếp anh ấy, em… em sẽ khóc cho anh xem." Ninh Hề Nhi bó tay không còn cách nào khác, chỉ có thể uy hiếp kiểu ngốc nghếch này.
Ai ngờ Tống Chi Dương vừa nghe thấy chữ "khóc" lập tức cất dao đi, sau đó đưa trái táo đã gọt xong cho Ninh Hề Nhi, "Em gái, em ăn trái cây đi này."
Hai người ngồi xuống sofa, Ninh Hề Nhi cắn mấy miếng táo rồi không ăn nổi nữa, Kỷ Dạ Bạch tỉnh queo lấy trái táo mà cô ăn dở tiếp tục ăn như không có người ở đây.
Ông cụ Tống nhìn thấy tâm trạng Ninh Hề Nhi không tốt liền nổi giận.
"Cháu yêu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ưm… không có gì đâu, ông ngoại, hôm nay cháu hơi mệt…" Ninh Hề Nhi cố nặn ra một nụ cười.