Nỗi nghi ngờ càng ngày càng chiếm lấy suy nghĩ Ninh Hề Nhi, cô từ từ di chuyển về phía chuông báo động.
"Cô ra ngoài trước đi, tôi còn phải làm kiểm tra thông thường cho ông ấy, phải cởi quần áo." Bác sĩ thấp giọng nói, giọng nói có vài phần mất tự nhiên.
Ninh Hề Nhi do dự một lúc rồi nói, "Tôi gọi y tá tới giúp bác sĩ nhé."
Cô quyết đoán ấn chuông báo động trên tường, nhưng bác sĩ kia còn nhanh tay hơn cô, gã khóa tay cô lại, một tay vòng sang bịt miệng cô.
"Ưm ưm…" Sắc mặt Ninh Hề Nhi trắng bệch, không thể ngờ nghi ngờ của mình là thật.
"Im nào."
Cảm nhận mũi tiêm lạnh lẽo đè ngay cổ họng mình, Ninh Hề Nhi không dám phát ra một tiếng nào, sợ hãi chọc giận người này.
Bàn tay thô lỗ của gã đàn ông giữ chặt lấy cằm cô, giống như đang xem xét một món hàng, sau đó khẽ giễu cợt, "Không ngờ ông ta lại có một cô con gái xinh đẹp thế này…"
Cả người Ninh Hề Nhi lập tức run rẩy.