Kỷ Dạ Bạch ngồi bên cạnh thích ý quay bút, không hề có ý giúp đỡ Ninh Hề Nhi.
Tiêu Hi Thần lo lắng đá ghế Kỷ Dạ Bạch, "Anh Kỷ, chị dâu bị bắt nạt kìa. Anh không nhìn thấy sao?"
"Thấy rồi." Kỷ Dạ Bạch biếng nhác đáp, "Yên tâm đi, bà xã của tôi mạnh lắm, giải quyết một người đơn giản ấy mà."
Tiêu Hi Thần im lặng.
Cái giọng tự hào này là sao, khỉ thật, lại muốn thồn đường đầy mồm cậu ta à?
Thế mới nói không biết tại sao tên ế sình như cậu ta ngày nào cũng tìm tới tự ngược đãi.
Tô Vãn Hạ tức đến mức chỉ tay vào Ninh Hề Nhi run rẩy nói, "Miệng lưỡi nhanh nhảu lắm. Dù sao cô cũng không thắng được tôi đâu. Tôi sẽ dùng thực lực của mình để cô muốn khóc cũng không khóc được."
"Mỏi mắt mong chờ." Ninh Hề Nhi ung dung đáp, "Làm việc gì cũng phải để lại đường lui cho mình, gắt quá lỡ mà lật thuyền trong mương ấy… thì người khó xử chính là cô thôi."