Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ Ninh Hề Nhi mới chạy xong một vòng, khóe miệng Ngôn Dịch Thâm méo mó giật giật: "Bạn Ninh! Bạn không để Hội học sinh vào mắt đó à?"
Ninh Hề Nhi trưng ra ánh mắt vô tội, nghiêm trang hỏi: "Hội trưởng đại nhân, có phải em chạy chưa đủ chậm không? Anh yên tâm, vòng tiếp theo em sẽ cố gắng chạy chậm hơn nữa nhé!"
Ngôn Dịch Thâm: "..."
"Cô chạy hẳn hỏi tử tế cho tôi, nếu không..." Lời còn chưa dứt, Ninh Hề Nhi đã chen ngang gã, thành khẩn cất tiếng: "Hội trưởng đại nhân, em sẽ cố gắng! Anh không cần cổ vũ cho em đâu!"
Cô giơ nắm đấm nho nhỏ lên, biểu cảm tràn trề sức sống, còn con ngươi đen lấp lánh như ngọc lưu ly, lại lóe lên chút giảo hoạt.
Hừ hừ, còn lâu cô mới ngồi chờ chết.
Thế nhưng khi liếc thấy Kỷ Dạ Bạch, cô bỗng sững người.
Sao hắn lại tới đây?
Ninh Hề Nhi bĩu mỗi, chắc chắn cái tên đó tới đây để cười nhạo cô!