Gương mặt của Tô Vãn Hạ nghẹn đến mức đỏ bừng.
Đúng thế, Tô Vãn Hạ thừa nhận cô ta không sánh bằng Kỷ Dạ Bạch, giống như Ninh Hề Nhi không thể sánh bằng cô ta.
Nhưng Ninh Hề Nhi có Kỷ Dạ Bạch, có bạn bè, còn cô ta? Cô ta có cái gì chứ?
Tô Vãn Hạ cười tự giễu một tiếng, cô ta thu dọn sách vở và đồ dùng học tập vương vãi dưới đất, sau đó gượng gạo chuyển bàn đến cuối lớp.
Nhìn thấy mọi người trong lớp đều vui vẻ, nhưng lại kiềm chế không thể hiện ra mặt, cô ta chợt hiểu ra một điều, thì ra trong lớp Ninh Hề Nhi lại được yêu mến đến như thế.
"Ngẩn người ở đó làm gì thế? Ngồi xuống đi, vào tiết học rồi đấy." Kỷ Dạ Bạch bực dọc nói với Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi thừ người ừ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kỷ Dạ Bạch.
Lòng cô như nở hoa, ngọt ngào, rung động, và cả rạo rực.
Cô sẽ không làm thánh nữ đi đồng tình với Tô Vãn Hạ, dù sao đồng tình với kẻ yếu gọi là lương thiện, nhưng đồng tình với kẻ mạnh sẽ gọi là thần kinh.