Ninh Hề Nhi đỏ mặt, nói: "Không phải ý này."
Kỷ Dạ Bạch bẻ tay: "Tiêu Hi Thần, cậu có muốn hoạt động cho dãn gân cốt không?"
"Không, không muốn." Tiêu Hi Thần sợ hãi trốn ra đằng sau Thành Du Nhiên, không quên mách lẻo: "Thành Du Nhiên, anh ấy bắt nạt tôi, cầu bảo vệ, óe óe óe."
"Trời ơi!" Thành Du Nhiên tỏ vẻ ghét bỏ: "Cậu đúng là đồ biến thái! Trong đầu đều là toàn là những thứ gì thế không biết!"
"Trong đầu tôi chỉ có cậu thôi." Tiêu Hi Thần mặt dạn mày dày nói.
Thành Du Nhiên đạp một đạp: "Mẹ nó nữa! Cậu muốn ăn đòn à?"
"Óe óe óe, Du Nhiên Nhiên đau quá…" Trong phòng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hi Thần.
Không nhìn hai người này, ánh mắt của Ninh Hề Nhi chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc túi đang tỏa ra đủ loại mùi thơm trên tay Kỷ Dạ Bạch.
Đói quá… Thèm ăn quá…
Cô liếm liếm đôi môi anh đào, Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy cảnh này, lông mày khẽ nhíu lại: "Muốn ăn hả?"