Ơ, giọng nói phách lối này ngoại trừ ác ma ra thì còn ai nữa?
Ninh Hề Nhi mệt mỏi đưa tay dụi dụi mắt thì bị Kỷ Dạ Bạch giữ chặt cổ tay. Hắn tức muốn nổ phổi, rống: "Em ngoan ngoãn một chút đi!"
Lúc này Ninh Hề Nhi mới phát hiện trên mu bàn tay của cô có cắm một chiếc kim tiêm, bên cạnh là giá đỡ, tên loại thuốc ghi bên trên là đường glucozo.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
"Em còn quan tâm đến mấy giờ sao?" Kỷ Dạ Bạch nghiến răng ken két: "Ai cho phép em lấy anh ra để đặt cược? Em có tin anh đây sẽ trừng trị em không hả?"
Ninh Hề Nhi tủi thân chu miệng: "Anh quát em làm cái gì chứ…"
"Em làm sai còn không cho người khác quát hả?" Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch hung tàn như thể hận không thể đâm thêm mấy nhát nữa vào người Ninh Hề nhi vậy: "Còn chạy 5000m? Em cho rằng em khỏe mạnh lắm sao? Còn té xỉu nữa, nếu như em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? Em có suy nghĩ đến cảm xúc của anh không hả?"