Khóe miệng của cô ta lộ ra nụ cười hung tợn: "Bây giờ mới là hiệp thứ hai, chúng ta tiếp tục đấu."
"Vẫn cần so sánh nữa sao?" Gương mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi tái nhợt làm nổi bật đôi mắt sáng như sao: "Tô Vãn Hạ, tôi thừa nhận cô xuất sắc hơn tôi trên nhiều khía cạnh, nhưng vậy thì sao? Trước kia tôi cảm thấy mình chẳng có điểm nào bằng cô, tôi xấu hổ. Nhưng vừa rôi tôi đã nghĩ thông suốt rồi, người với người luôn có chênh lệch, cho dù cô có rất nhiều điểm hơn tôi cũng không có nghĩa tôi là loại chẳng ra gì."
Giọng nói mềm mại, trong veo vẫn tiếp tục: "Tôi không tốt, nhưng tôi nguyện ý trở nên tốt hơn vì Kỷ Dạ Bạch. Có lẽ hiện tại tôi vẫn còn rất nhỏ bé, nhiều người cảm thấy tôi không xứng đáng đứng ở bên anh ấy. Nhưng ai có thể quyết định tương lai thay tôi chứ? Dựa vào đâu mà cô cho rằng sau này tôi cũng không xứng đáng với anh ấy?"
Tô Vãn Hạ cười lạnh, đáp: "Chẳng qua cô chỉ đang ngụy biện thôi."