Ninh Hề Nhi giận mà không chỗ trút, tại sao trên thế giới lại có loại người tự cho mình là đúng như vậy cơ chứ?
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tức giận.
"Tô Vãn Hạ, cô đừng có chọc vào tôi."
Dường như bị ánh mắt quật cường của Ninh Hề Nhi chọc cười, Tô Vãn Hạ chọc vào chiếc trán trắng nõn, căng mịn của cô: "Chọc giận cô thì sao?"
Không khí trong phổi loãng xuống, cơn nóng giận vô cùng tận tích tụ lại ở bên trong.
Chiếc trán trắng nõn của cô rất nhanh bị Tô Vãn Hạ chọc đến mức đỏ ửng lên.
Tô Vãn Hạ vẫn muốn tiếp tục, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của cô ta.
"Bắt nạt xong chưa?" Cung Tu vẫn luôn gục xuống bàn ngủ, đột nhiên đứng lên, chặn Tô Vãn Hạ lại.
Cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lộ ra vẻ giễu cợt nguy hiểm.
Tô Vãn Hạ rút tay ra: "Ồ, vì sao anh lại ra mặt giúp cô ta?"
"Tôi là anh của cô ấy." Cung Tu bình tĩnh nói, nhìn Ninh Hề Nhi: "Cô ngồi bên cạnh tôi đi."
***