Kỷ Dạ Bạch nhăn mày, tại sao hắn không dưng cũng trúng đạn vậy?
Trái tim mệt mỏi quá đi, căn bệnh cuồng em gái này thật đáng sợ!
Ninh Hề Nhi không thể từ chối, nháy mắt nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh Chi Dương."
"Đừng khách sáo, hai em về đi. Kỷ Dạ Bạch, lái xe cẩn thận nhé."
"Ừm."
"Hẹn gặp lại bà ngoại. Hẹn gặp lại anh."
Ninh Hề Nhi giơ tay vẫy vẫy với bọn họ, bóng dáng bé nhỏ sóng vai cùng bóng hình cao lớn của Kỷ Dạ Bạch, từ từ bước đi.
Bà ngoại Tống sụt sịt nói: "Hy vọng con bé có thể sống một cuộc đời không cần lo nghĩ, vui vẻ hạnh phúc mãi như bây giờ, điều này tốt hơn bất cứ chuyện gì khác."
Nhớ tới con gái đáng thương của mình, hốc mắt của bà ngoại Tống lại ươn ướt, giữa lông mày hiện lên vẻ nghiêm nghị: "Chuyện điều tra vụ tai nạn năm đó của cô con sao rồi?"
Cô của Tống Chi Dương chính là mẹ của Ninh Hề Nhi, Tống Vị Ương.