Đưa mắt nhìn con số trên tờ chi phiếu, gã chụp ảnh lập tức vui vẻ ra mặt, "Đủ đủ đủ."
Không những đủ. Mà còn là lộc từ trên trời rơi xuống.
Phóng viên ban nãy cũng nhìn con số trên tờ chi phiếu, đỏ mắt, "Phải chia đều."
Gã chụp ảnh dĩ nhiên không vui, "Anh hay nhỉ? Đây là tiền bồi thường máy ảnh của tôi."
"Mày đừng có mơ!" Phóng viên chửi một câu, liền ra tay với gã, hai người đánh nhau túi bụi. Không lâu sau, hai người đã kiệt sức chật vật ngã trên mặt đất.
Kỷ Dạ Bạch nhìn hai người tựa như nhìn hai con kiến nhỏ bé.
"Tiền trong chi phiếu là tiền thuốc men của hai người, bệnh viện đang chờ đấy."
Giọng nói của hắn nặng trĩu, vô cùng có khí phách, khiến cho bốn phía lặng như tờ.
Một tờ chi phiếu khiến cả hai tên tự hại lẫn nhau.
Thủ đoạn này, không đánh mà thắng, giết người không cần dùng dao. Thật vô cùng lợi hại!
Bảo vệ rạp chiếu phim chầm chậm bước tới, cúi chào với Kỷ Dạ Bạch, "Cậu Kỷ."