Oe oe. Đáng ghét đáng ghét!
Ninh Hề Nhi căm giận lau miệng, đánh không lại, cũng cãi không lại, trên đời này còn có ai khổ hơn cô không?
Ninh Hề Nhi tức giận phồng má, "Em sẽ chiến tranh lạnh với anh. Ai nói chuyện trước người đó là chó."
Kỷ Dạ Bạch xấu xa nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ với cô, nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế, suýt thì câu luôn cả hồn phách của Ninh Hề Nhi đi mất.
Hôn lên khóe miệng cô, đầu lưỡi mềm mại liếm liếm, khiến mặt Ninh Hề Nhi đỏ như trứng tôm, "Anh anh anh.. anh là đồ háo sắc."
Kỷ Dạ Bạch nhún vai buông tay, nở một nụ cười đắc ý vì đạt được mục đích, "Xin chào Ninh Gâu Gâu."
Ninh Hề Nhi lúc này mới kịp nhớ ra câu cô nói lúc nãy: Ai nói trước người ấy là chó.
Vô sỉ! Đồ vô liêm sỉ!
Hắn cố ý hôn cô để bắt cô mở miệng trước.
Đàn ông gì mà tính kế cả bạn gái, quá đáng thật luôn.