Sau khi quấn quýt yêu thương một lúc lâu, cậu hai nào đó mới thỏa mãn lùi lại một chút.
Tiếng cười khúc khích của anh vang lên, "Ừm, ngọt thật đấy."
Ninh Hề Nhi: ... Không kịp đề phòng luôn. Đậu. Ác ma Đại Bạch, anh lại đây, em em em liều mạng với anh.
Nhìn thấy sự xấu hổ và tức giận trong mắt con bé ngốc, Kỷ Dạ Bạch chỉ hờ hững hất cằm, "Phim bắt đầu rồi kìa."
Hắn nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía màn hình thì Ninh Hề Nhi vẫn đang nghiến răng, hết cách với hắn.
Sao lại có thể có loại đàn ông lưu manh mà còn giả bộ đứng đắn như thế này cơ chứ?
Đưa mắt, bốn chữ "Thanh xuân có em" to đùng xuất hiện, Ninh Hề Nhi chợt xấu hổ.
Cô mua bừa vé, sao lại đen đủi chọn trúng phim chính mình diễn vậy?
Liếc trộm biểu cảm của Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi rụt cổ, lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút.