Đồ hay xấu hổ chết giẫm. Rõ ràng là mặt mũi đều cười tít cả rồi, còn nói miễn cưỡng gì chứ. Ninh Hề Nhi bĩu môi nghĩ trong lòng.
Nhưng trên cánh môi hoa anh đào vẫn nở một nụ cười tỏa nắng.
Một tên ác ma như thế, sao cô lại cảm thấy có chút đáng yêu?
...
Rạp chiếu phim.
Mua được vé, Ninh Hề Nhi bị mùi hương ngọt ngào hấp dẫn, tha thiết chờ mong nhìn vào đoàn người đang xếp hàng dài dằng dặc, tay nhỏ xinh chọc chọc tay Kỷ Dạ Bạch, "Đại Bạch, em muốn ăn bỏng với kem."
Kỷ Dạ Bạch ra vẻ ghét bỏ, "Lớn như vậy mà còn muốn ăn mấy cái thực phẩm rác rưởi này. Cẩn thận béo thành heo đấy."
"Thành heo thì làm sao? Chẳng lẽ anh sẽ bỏ em chắc? Dù em có biến thành heo thì em chắc chắn sẽ là một chú heo cực kì đáng yêu!" Ninh Hề Nhi chống nạnh, hai bím tóc lắc lư theo động tác của cô.
Kỷ Dạ Bạch: "Em là một con heo tự kỷ."
Ninh Hề Nhi làm mặt quỷ với hắn, "Hừ. Không mua thì em mặc kệ anh đấy."