Trong sân vận động vang lên những tiếng xua đuổi.
Đội hoạt náo viên của trường Tây Sơn cũng nhanh chóng trốn mất tăm.
Thành Du Nhiên đang chuẩn bị rời đi thì bị Tiêu Hi Thần giữ chặt, cậu ta "ai u ai u" thảm thiết không ngừng, "Du Nhiên, thắt lưng tôi đau quá..."
"Cậu sợ à?" Thành Du Nhiên ghét vô cùng nhưng vẫn cố đỡ cậu ta, "Để tôi đỡ cậu đến phòng y tế."
Tiêu Hi Thần khẽ dựa lên vai cô, "Được được."
"Cậu què à? Tự đi không được chắc?"
"Du Nhiên, cậu ác thế..."
Im lặng nhìn trời cao, Thành Du Nhiên kéo cậu ta tới phòng y tế, nói với cô y tế đẹp của trường: "Bác sĩ, cô xem thắt lưng của cậu ấy bị sao với ạ, em ra ngoài mua hai chai nước. Ê này, Tiêu Hi Thần, muốn uống gì?"
"Cậu uống gì tôi uống nấy."
"Ok."
Cô y tá xốc áo đồng phục Tiêu Hi Thần lên xem, trên lưng có vết bầm lớn do bị ứ máu, là do đám người trường Tây Sơn gây nên.
"Có đau không? Để cô bôi ít dầu cho, đến khi tan máu là hết."