Ninh Cảnh Thâm thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống: "Cậu đang chỉ trích tôi sao? Lẽ nào người bị hại không phải là tôi à? Phải nuôi đứa con gái không biết của thằng nào mười mấy năm, đây là một sự nhục nhã tột cùng!"
Cơ thể Ninh Hề Nhi lảo đảo, được Kỷ Dạ Bạch nhanh tay nhanh mắt giữ chặt vòng eo.
Bàn tay to lớn ấm áp của hắn khiến cô có cảm giác an toàn.
"Ông cũng nói rồi đấy, ông đã nuôi Ninh Hề mười mấy năm, cho dù là nuôi con chó thì cũng phải có tình cảm chứ. Nhưng ông thì sao? Ông có tình cảm với Ninh Hề Nhi không? Chỉ sợ trong mắt ông, cô ấy chẳng là cái gì cả, phải không?" Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười khinh miệt: "Tôi thật sự cảm thấy may thay cho Ninh Hề Nhi, vì cô ấy đã cắt đứt quan hệ với người cha như ông rồi."
Kỷ Khanh nghe vậy thì cau mày: "Cái gì mà cắt đứt quan hệ?"
Kỷ Dạ Bạch lạnh nhạt nói: "Ông Ninh ép Ninh Hề ký vào đơn cắt đứt quan hệ cha con."