Kỷ Dạ Bạch liếm môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng sâu thẳm, thoạt trông vô cùng gợi cảm.
"Hề ngốc, lớn nhanh lên rồi sinh con cho anh."
Ninh Hề Nhi đỏ mặt: "Anh nghĩ xa quá rồi đấy. Đáng ghét, biết thế không nói cho anh vội, biết rồi là lại nghĩ đến mấy chuyện không lành mạnh..."
"Sao sinh con lại là chuyện không lành mạnh chứ?" Kỷ Dạ Bạch chẳng chút xấu hổ: "Cha vinh hiển nhờ con, có con rồi thì nếu em muốn rời xa anh, ít nhất cũng sẽ suy nghĩ đến đứa bé, đúng không?"
Ninh Hề Nhi quẫn bách vô cùng, cô chỉ nghe nói mẹ vinh hiển nhờ con, đây là lần đầu tiên nghe thấy câu cha vinh hiển nhờ con này.
"Em sẽ không rời xa anh, anh yên tâm đi." Ninh Hề Nhi bĩu môi, nói.
"Vậy em phải cam đoan là sẽ không đi tìm anh đẹp trai gì gì đó." Nếu không hắn sẽ tự tay bóp chết đống hoa đào của cô cho mà xem.
Ninh Hề Nhi dịu dàng nói: "Anh đẹp trai nhất trần đời, em có anh là đủ rồi."