Cô nhóc tức giận quát ầm lên, thực ra với hắn mà nói thì chẳng có chút uy hiếp nào.
Còn muốn đánh hắn à? Cho cô dùng cả hai tay hai chân cô cũng không đánh lại được!
Thế nhưng nhìn thấy hộp thuốc dạ dày kia, đôi mắt đen thẳm của Kỷ Dạ Bạch phút chốc lại trở nên dịu dàng.
Hắn nhìn Ninh Hề Nhi khập khiễng đi rót nước rồi đặt trước mặt hắn: "Đại Bạch ngoan, nghe lời, uống thuốc đi."
Cái giọng dỗ dành con nít này là sao, cô coi hắn là gì? Nhóc con thối tha!
"Anh không uống thuốc em mua!" Kỷ Dạ Bạch xị mặt, hung dữ nói.
Ninh Hề Nhi tức đến mức chỉ muốn ném hộp thuốc vào mặt hắn, nhưng nghĩ đến việc hắn đang là bệnh nhân, cô nhịn!
"Anh không uống thì đau chết kệ anh!"
"Ai thèm đồ con lợn em quan tâm?" Kỷ Dạ Bạch ngạo mạn đến giây phút cuối cùng.
Ninh Hề Nhi chống nạnh: "Em là bạn gái anh, anh nói em là lợn, vật họp theo loài người phân theo nhóm, vậy thì anh chính là bạn trai của con lợn!"
Kỷ Dạ Bạch: "..."