Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, nói với vẻ cao quý lạnh lùng: "Không phải em ghét tôi sao? Còn đến tìm tôi làm gì?"
Ninh Hề Nhi vô tội nói: "Em đâu có ghét anh... Phù phù, em mệt chết mất, có thể ăn cơm trước không?"
Tâm lý báo thù ấu trĩ lại trỗi dậy, Kỷ Dạ Bạch đứng lên: "Muốn ăn thì em cứ ăn mình đi, anh đây còn có việc bận!"
Chân dài sải bước, hắn đút một tay vào túi quần với vẻ cool ngầu, chỉ chớp mắt đã đi được một đoạn dài.
"Này này... anh đợi em đã!" Ninh Hề Nhi chân ngắn lạch bạch chạy theo.
Liếc nhìn bầu trời đang đổ cơn mưa, Kỷ Dạ Bạch tao nhã che dù bỏ đi, để Ninh Hề Nhi đứng ngây tại chỗ.
"Đại Bạch! Anh đợi em với!" Ninh Hề Nhi ở đằng sau kêu lên, tủi thân đến mức sắp khóc.
Kỷ Dạ Bạch cố ép bản thân không quay đầu lại nhìn cô, bung dù đi từng bước về phía trước.
Màn mưa ngăn cách hai người, Ninh Hề Nhi đứng dưới mái hiên nhìn Kỷ Dạ Bạch càng đi càng xa, cô giậm chân, cắn răng đội mưa đuổi theo.