Ninh Hề Nhi nhảy cẫng lên reo hò, thế giới xám xịt u tối đã lâu lại lần nữa gặp được ánh sáng.
Cô mỉm cười, cười đến mức vành mắt ươn ướt, cô lấy tay áo lau loạn xạ lên mắt, song lại bị Kỷ Khanh giữ tay lại.
Ông đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch sẽ: "Dùng cái này đi."
"Cảm ơn ạ..." Ninh Hề Nhi lau khóe mắt, thấy thái độ của Kỷ Khanh đối với cô vẫn không hề thay đổi chút nào thì trong lòng hơi hổ thẹn.
Ông ấy là người không có vợ không có con, chắc chắn rất mong cô là con gái của ông ấy. Giờ cô lại tỏ ra vui mừng như vậy, chú Kỷ sẽ không buồn chứ?
"Chú Kỷ, không phải là cháu ghét chú đâu. Chú đừng hiểu nhầm... đừng buồn..." Ninh Hề Nhi vội vàng giải thích, Kỷ Khanh hòa ái nhìn cô: "Có thêm một cô con gái nuôi, sao ta phải buồn chứ?"
"Ồ..."
"Tiếp theo con định làm gì?" Kỷ Khanh hỏi.
Mắt Ninh Hề Nhi sáng bừng: "Cháu có thể mượn dùng điện thoại của chú không ạ?"