Trừ tên ác ma này ra, không ai có thể nói một chuyện đen tối thế này một cách thản nhiên đến vậy.
Ninh Hề Nhi xấu hổ ôm cái túi vọt vào phòng tắm, cô mở vòi hoa sen, vừa tắm vừa thầm rủa xả Kỷ Dạ Bạch.
Qua tiếng nước chảy tí tách, cô loáng thoáng nghe thấy Kỷ Dạ Bạch ở ngoài cửa nói vọng vào: "Anh không ngại để em đo cơ thể anh đâu."
Ninh Hề Nhi lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Ai muốn đo cơ thể anh chứ? Đo anh làm cái gì? Em thèm vào!
Mặc bộ quần áo thể thao của Kỷ Dạ Bạch vào, không ngoài dự liệu của cô, bộ đồ dài hơn cả tấc.
Ninh Hề Nhi xắn tay áo và ống quần lên rồi mở cửa phòng tắm ra.
Kỷ Dạ Bạch đang cầm quyển sách tùy ý lật giở, dưới ánh đèn, đường nét gương mặt hắn tuấn tú góc cạnh.
Được rồi, cô thừa nhận, tuy Kỷ Dạ Bạch có hơi hung dữ, nhưng hắn cũng là một tên hung dữ đẹp trai!
Ninh Hề Nhi leo lên giường, ôm chăn trừng mắt nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Một giây... hai giây...