Ninh Hề Nhi nhìn Kỷ Dạ Bạch với vẻ không thể tin nổi, cố gắng tìm ra vẻ đùa giỡn trên gương mặt tuấn tú như tạc của hắn.
Nhưng mà, không hề có.
Một Kỷ Dạ Bạch như vậy khiến cô không biết nên làm thế nào.
Đối diện với đôi mắt trong sáng sạch sẽ của cô, lần đầu tiên Kỷ Dạ Bạch không dám nhìn thẳng: "Đêm nay chúng ta ở lại đây."
Ninh Hề Nhi phùng má: "Ở đây không có quần áo cho em thay."
"Mặc đồ của anh."
"Đồ lót cũng đâu thể mặc của anh hả!"
"... Anh đi mua cho em."
Nhất thời Ninh Hề Nhi hơi nản lòng: "Tóm lại là không thể về nhà nữa à?"
Kỷ Dạ Bạch mím môi, ánh mắt hiện vẻ u ám, dường như đang trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, hắn lạnh nhạt nói: "Anh đi mua quần áo cho em."
Kỷ Dạ Bạch cầm chìa khóa đi ra, Ninh Hề Nhi đảo mắt. Hừ, hắn có thể nhốt cô ở đây thì cô cũng có thể chạy trốn!
Dựa vào đâu mà cô phải ngoan ngoãn đợi ở đây để bị hắn bắt nạt chứ?