Tạt xong một cốc nước, ánh mắt mơ hồ của Ôn Tư Niên cuối cùng cũng khôi phục sự tỉnh táo.
Khi nhận ra mình vừa làm gì, đầu anh ta như muốn nổ tung.
Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười lạnh lẽo: "Đều là đàn ông với nhau, anh có ý đồ gì trong lòng tôi biết rõ. Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, đừng hòng tơ tưởng người con gái của tôi!"
Ôn Tư Niên ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng, yếu ớt nói: "Xin lỗi, Ninh Hề Nhi..."
Đúng lúc này thì tiếng xe cấp cứu vang lên, Ninh Hề Nhi nhảy xuống giường, đi thẳng ra ngoài mà không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Kỷ Dạ Bạch đi theo sau.
"Tên khốn kiếp này! Biết thế thì không nên quan tâm đến anh ta!" Ninh Hề Nhi đá hòn đá nhỏ ven đường cho hả giận, Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô: "Đúng là em không nên đến."
"Ừm..."
Nhìn vẻ hối hận của cô nhóc, Kỷ Dạ Bạch không nỡ nói nặng lời nữa, kéo cửa xe ra cho cô.
"Lên xe đi."
…