"Em chỉ sợ lỡ như xảy ra chuyện gì..."
"Anh ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến em?" Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt.
Ninh Hề Nhi bĩu môi: "Kỷ Dạ Bạch anh rất quá đáng đó! Đây là chuyện liên quan đến mạng người, sao anh có thể nói một cách thờ ơ như vậy?"
Nói xong cô liền hối hận, cúi đầu len lén liếc nhìn vẻ mặt của Kỷ Dạ Bạch.
Chậc... thật khó coi...
Kỷ Dạ Bạch đột nhiên tóm cổ tay cô: "Em đã lo lắng như vậy thì anh đi cùng em!"
"Hả?"
Ninh Hề Nhi không biết vì sao Kỷ Dạ Bạch lại đổi ý, hắn trầm mặc lái xe, bầu không khí trong xe rất ngột ngạt.
Chiếc xe phi nhanh như chớp đến khu chung cư Ôn Tư Niên đang ở.
Ninh Hề Nhi nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Kỷ Dạ Bạch, cô kiễng chân nhấn chuông cửa.
"Lẽ nào không ở nhà? Hay là anh ta ngất đi rồi?" Ninh Hề Nhi lẩm bẩm: "Hay là tìm công ty mở khóa tới?"
Lỡ như người ta hôn mê trong nhà thì chuyện không ổn rồi.