Ninh Hề Nhi vừa bối rối vừa xấu hổ không biết phải làm thế nào.
Cô phải nói thế nào mới hợp đây?
Ngôn Dịch Thâm thấy cô cứ ngập ngừng thì không khỏi xoa cằm đầy hứng thú: "Bạn có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Các học sinh đi trên đường đều dừng bước nhìn sang phía họ.
"Hội trưởng tốt tính thật đấy!"
"Vừa dịu dàng lại vừa lễ độ, hu hu hu đúng là nam thần hoàn hảo nhất!"
"Nhưng so ra thì tớ vẫn thích cậu Kỷ hơn!"
"Điện hạ Tu cũng tuyệt lắm! Quyến rũ lại chính trực, chuẩn gu của tớ luôn!"
Ninh Hề Nhi nghe thấy mấy lời si mê tán tụng xung quanh mà đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có hơi ngu ngốc.
"Dạ... thì là... Hội trưởng, em gửi anh cái này ạ!" Cô đưa lá thư tình của Thành Du Nhiên ra.
Thành Du Nhiên chọn giấy viết thư màu hồng nhạt, trên đó còn vẽ một hình trái tim to bự bằng mực đỏ, khiến người ta chẳng cần nhìn kỹ hay đoán già đoán non cũng biết đó là cái gì.