"Chú Kỷ, chú không sao chứ?" Ninh Hề Nhi do dự một lát rồi dùng cánh tay không bị thương rút khăn giấy đưa cho Kỷ Khanh.
Hu hu hu, tất cả là tại cái tay thối của cô! Sao lại động lung tung vào đồ của người khác chứ?
Kỷ Khanh nhận ra mình thất lễ, bèn nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
"Sao cháu lại đặt quân cờ ở vị trí này?" Ông hỏi.
Ninh Hề Nhi hơi sửng sốt, rồi giải thích: "Chú Kỷ à, thế cờ này của chú giống con cá đó. Đặt một quân cờ ở chỗ đuôi cá là có thể phá giải được. Ặc... cháu cũng không biết như vậy có đúng không. Đại Bạch, anh nói xem thế này đã coi như phá được chưa?"
Kỷ Dạ Bạch nhìn lướt qua, theo quy tắc của cờ vây thì quân cờ này quả thực đã phá giải được thế cờ.
"Phá rồi."
Được Kỷ Dạ Bạch khẳng định, Ninh Hề Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Song vừa quay đầu nhìn thì lại thấy Kỷ Khanh không kìm được mà nghẹn ngào khóc nấc lên.
Ninh Hề Nhi ngơ ngác.