Đối diện với tầm mắt lạnh lùng sâu thẳm của Kỷ Dạ Bạch khiến Tưởng Thuần Mỹ sởn gai ốc, không chống đỡ nổi.
Cô ta khúm núm nói: "Không dám nữa, tôi đồng ý xin lỗi cô ấy."
"Xin lỗi thì không cần, về sau cút ra xa một chút, hiểu chưa?"
"Vâng vâng vâng!"
Lạc Phi Yên kéo cánh tay cô ta, bực mình vì dạy mãi mà không nên hồn: "Thuần Mỹ, cô đúng là chẳng ra sao! Sao phải sợ anh ta thế? Anh ta thì làm gì được chúng ta chứ?"
Tưởng Thuần Mỹ từng nghe nói đến những thủ đoạn kinh doanh của Kỷ Dạ Mặc. Kỷ Dạ Bạch là em trai của anh ta, cô ta cảm thấy Kỷ Dạ Bạch cũng không phải dạng vừa.
Đứng trước sự lựa chọn giữa một bên là bạn một bên là cái mạng nhỏ, cô ta chọn cách bo bo giữ mình, chỉ vào mặt Lạc Phi Yên mà gào: "Chậu hoa vừa rồi là do cô cố ý đẩy xuống để đập Ninh Hề Nhi! May mà không rơi trúng đầu, nếu không sẽ mất mạng đấy, cô có hiểu không hả?"