Thiếu niên thân hình cao lớn và người đàn ông tao nhã thanh cao đang bước đến.
Kỷ Dạ Bạch đi đến trước, bẻ quặt tay Tưởng Thuần Mỹ ra sau, cứu Ninh Hề Nhi thoát khỏi tay cô ta.
"A... Đau đau đau!" Tưởng Thuần Mỹ kêu to như kẻ tâm thần.
Kỷ Dạ Bạch chán ghét đẩy cô ta ra, như thể chạm vào cô ta thêm một giây thì sẽ buồn nôn thêm một giây vậy.
Hắn nhìn thấy vết máu trên tay Ninh Hề Nhi, sắc mặt hắn âm trầm đến cực điểm, toàn thân tỏa ra sát khí.
"Ông Kỷ, phiền ông gọi bác sĩ gia đình đến xử lý miệng vết thương cho Ninh Hề." Kỷ Dạ Bạch trầm giọng nói.
Kỷ Khanh vội vàng sai bảo người làm, "Đưa cô Ninh xuống, mau gọi điện thoại cho bác sĩ!"
Người làm cuống quýt đi đến dìu Ninh Hề Nhi, "Cô Ninh, cô không sao chứ?"
"Ôi chao, cô bị thương rồi, trông có vẻ rất nghiêm trọng đấy!"
"Cô Ninh, có cần tôi cõng cô không?"
Ninh Hề Nhi lạnh nhạt nhìn bọn họ, vừa nãy lúc cô bị bắt nạt, một đám bọn họ thờ ơ làm thinh.