Sơn trang Lạc Thần là tài sản dưới danh nghĩa của Kỷ Khanh.
Lúc này, trong sơn trang là một biệt thự thanh tịnh và đẹp đẽ.
Trong phòng khách, hương trà vấn vít, Kỷ Khanh tự tay pha trà, động tác thanh nhã cao quý.
Ông ta rót cho Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi một chén trà, sau đó mở miệng nói, "Nếm thử đi."
Kỷ Dạ Bạch nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống. Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào cho phù hợp.
Ninh Hề Nhi vô tư uống hết mấy chén trà, Kỷ Khanh bị cô cảm hóa, cười nói, "Cháu thích uống trà à?"
"Cũng bình thường ạ, cháu không hiểu biết lắm về việc phẩm trà." Ninh Hề Nhi thành thật lắc đầu, cười híp mắt, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, "Nhưng mà, cháu cảm thấy trà chú pha rất ngon! Bên trong có vị thơm mát ngọt ngào, chú thêm hoa nhài đúng không ạ?"
Kỷ Khanh mở nắp ấm ra, quả nhiên bên trong có vài cánh hoa nhài trôi nổi trong nước trà.