"Bốn trăm vạn." Lần này là Kỷ Dạ Mặc.
Dưới tình thế bắt buộc, Kỷ Khanh tiếp tục ra giá: "Năm trăm vạn."
Giá tiền của chiếc vòng tay trong chớp mắt đã vượt gấp đôi mặt dây chuyền của Ôn Chỉ Nhan.
Chính bản thân Ninh Hề Nhi cũng không ngờ vòng tay sẽ được ra giá cao đến vậy.
Ôn Chỉ Nhan ngoài cười nhưng trong không cười, "Xem ra vòng tay của cô Ninh rất được hoan nghênh đó."
Ninh Hề Nhi cảm thấy cô ta hơi quái gở, cô khẽ nhếch miệng, không trả lời.
Điều này làm Ôn Chỉ Nhan bộc phát sự bất mãn.
Màn nâng giá vẫn đang diễn ra.
"Sáu trăm vạn!"
"Bảy trăm vạn!"
"..."
Chớp mắt, Kỷ Dạ Bạch đã hét giá lên đến một nghìn tệ!
Ninh Hề Nhi lắc tay hắn, "Chậc chậc, có tiền cũng không thể tiêu hoang như vậy đâu, Đại Bạch."
Dáng vẻ làm nũng của cô đều được thu hết vào trong mắt Kỷ Khanh. Trong đôi mắt xa xăm thoáng lướt qua cảm xúc khác thường mà nặng trĩu, bảng trong tay giơ được một nửa lại đặt trở lại.