"Đúng vậy, thưa cô chủ." Quản gia hơi khom người nói một cách đúng mực.
Ninh Hề Nhi ngạc nhiên nhìn ông: "Ai bảo bác đến đón cháu vậy?"
"Tống Kính Hành."
Nghe thấy ba chữ này, Ninh Hề Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Dạ Bạch đã nhướng mày.
Tống Kính Hành là anh trai của Tống Vị Ương, so ra thì tập đoàn Tống thị của ông ấy không hề thua kém Kỷ thị chút nào.
Lướt nhìn hàng loạt chiếc xe xịn phiên bản giới hạn toàn câu, Kỷ Dạ Bạch hiểu rõ nhếch môi.
Xem ra bọn họ là do người bác Ninh Hề Nhi chưa từng gặp mặt sai đến lấy thể diện cho cháu gái nhà mình.
"Lên xe đi." Kỷ Dạ Bạch khoác vai Ninh Hề Nhi, hạ giọng giải thích: "Là anh trai của mẹ em, em nên gọi là bác."
Ninh Hề Nhi hiểu ra.
Trong đám học sinh vây xem có người to gan gào lên: "Ninh Hề Nhi không phải là đồ con hoang sao? Đám người này không phải là diễn viên cô ta mời đến đấy chứ?"
Lập tức mọi người đều cười ầm lên.