Kỷ Dạ Bạch trầm giọng nói: "Đừng quan tâm những điều này, có anh ở đây, em không cần lo lắng gì cả..."
Ninh Hề Nhi gắng gượng nở nụ cười yếu ớt mà tái nhợt.
Lục Cẩm Cẩm trên mặt đất nhếch miệng đầy vẻ đắc ý. Cả trường đều biết rồi, danh tiếng của Ninh Hề Nhi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
"Chúng ta về nhà trước nhé?" Kỷ Dạ Bạch dịu dàng nói, nhẹ giọng hỏi ý kiến của Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi lắc đầu: "Em muốn đi học."
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch lóe lên sự kinh ngạc, dường như hắn không ngờ Ninh Hề Nhi lại lựa chọn như vậy.
"Cho dù trốn tránh thế nào thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt mà." Giọng cô vẫn còn nghẹn ngào, nhưng miệng vẫn cố gắng mỉm cười.
Cô không còn mẹ, bây giờ cũng không còn bố nữa rồi...
Trên thế giới này, những người thân thiết nhất với cô đã không còn, cô phải học cách tự mình đối mặt với tất cả.