Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Bọn họ bị ảo giác rồi phải không?
Cậu Kỷ đúng là chiều vợ quá mức quy định rồi đấy!
Lục Cẩm Cẩm mắt chữ O mồm chữ A, trông như một con ngốc vậy.
Kỷ Dạ Bạch dùng ánh mắt ra hiệu cho Thành Du Nhiên kéo Ninh Hề Nhi ra, Thành Du Nhiên vội vàng làm theo.
"Anh... anh là con trai, sao con trai có thể đánh con gái được chứ?" Lục Cẩm Cẩm sợ hãi rụt về phía sau.
Kỷ Dạ Bạch hơi nhếch khóe miệng, như một vị Tu La Vương bước ra từ địa ngục: "Cô bắt nạt người con gái của tôi, vì sao tôi lại không thể bắt nạt cô, hửm?"
Hắn hơi lên giọng ở chữ "hửm" cuối cùng, giọng nói toát lên vẻ quyến rũ tới tận xương tủy, song cũng nguy hiểm tột cùng.
Rầm!
Kỷ Dạ Bạch đạp một phát vào chiếc tủ đằng sau Lục Cẩm Cẩm, theo tiếng hét chói tai như phát điên của Lục Cẩm Cẩm, chiếc tủ chứa đồ to lớn đổ ầm xuống đất, phát ra những tiếng động ầm ầm.
Lục Cẩm Cẩm ôm đầu co rúc trên mặt đất: "Đừng đến đây... đừng đến đây..."