Nước khoáng chảy dọc theo tóc Ninh Hề Nhi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô, bộ quần áo thể thao màu trắng cũng bị thấm nước hoàn toàn.
Song cô vẫn như người mất hồn, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, ngay cả khi Lục Cẩm Cẩm làm ra hành vi xúc phạm ấy, cô cũng không hề có ý định phản kháng.
Những lời Lục Cẩm Cẩm vừa nói cứ quanh quẩn và lặp lại không ngừng bên tai cô...
"Ninh Hề Nhi không phải máu mủ của nhà họ Ninh!"
"Cô không phải con gái của chú Ninh!"
"Cô chỉ là một đứa con hoang do mẹ cô và một tên đàn ông trời ơi đất hỡi nào đấy sinh ra thôi!"
Từng câu từng chữ như đâm vào trái tim cô.
Lồng ngực cô bí bách như muốn nổ tung, ngay cả thở thôi cô cũng cảm thấy khó khăn.
Ninh Hề Nhi cúi người nhặt một tờ kết quả giám định lên, trên giấy là chỉ tiêu của các hạng mục xét nghiệm, cuối trang là kết quả giám định AND, khả năng là bố con ruột của mẫu máu người bố và mẫu máu của con gái.