Đau thương chợt lướt qua trong đáy mắt Kỷ Dạ Bạch rồi bị hắn ẩn giấu đi như chưa từng tồn tại.
"Hề ngốc, em phải tin anh chứ, dù anh có ghét cả thế giới này thì cũng sẽ không ghét em." Kỷ Dạ Bạch nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên. Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Ninh Hề Nhi, hắn chỉ tốn một chút sức lực đã dễ dàng thoát khỏi sợi dây trói.
Ninh Hề Nhi không thể tin nổi vào mắt mình, "Anh... làm sao anh có thể..."
Làm sao anh có thể dễ dàng thoát ra như vậy?
Cô nghĩ mình đã buộc chặt lắm rồi cơ mà?
Kỷ Dạ Bạch xoay người đè cô nhóc nghịch ngợm nhà mình xuống, trong đầu hắn bây giờ không còn suy nghĩ được gì ngoài một việc, đó là hôn cô!
Trong tiếng kêu khẽ khàng của Ninh Hề Nhi, chiếc hôn nhẹ nhàng chạm vào môi cô, không lâu sau, đôi môi hồng như cánh hoa anh đào của cô đã bị chà đạp đến mức đỏ ửng ướt át, mắt cô long lanh ngập nước, "Đồ đáng ghét... anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu..."