Tam gia nhà họ Tần lướt mắt nhìn căn phòng, khuôn mặt vẫn treo nụ cười, nhưng hơi thở trên người ông ta lại khiến mọi người trong phòng đều rét run.
Nghe nói ông ta từ nhỏ đã lăn lộn chốn giang hồ, một cây đao tung hoành mười năm, bị truy sát, trốn chui trốn nhủi nửa tháng trong bãi tha ma, thậm chí còn nằm trong quan tài của người chết, dần dần chém giết leo lên vị trí đại ca xã hội đen của thành phố Anh Đào này.
Người đàn ông như thế cho dù đã lớn tuổi nhưng khí thế hung ác tàn nhẫn khiến người ta toát mồ hôi lạnh đã ăn vào tận xương tủy.
Bất cứ ai cũng không muốn chọc vào người đàn ông như vậy, cũng không có gan để chọc vào ông ta.
"Xin lỗi xin lỗi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện làm phiền với Tam gia rồi!" Tổng giám đốc họ Hồ biết quán bar này là của Tam gia đầu tư, e là chuyện ầm ĩ vừa rồi đã khiến vị đại ca này để ý, ông ta lập tức nở nụ cười làm lành, "Nếu Tam gia không chê thì không bằng chúng tôi kính Tam gia một ly?"