Ninh Hề Nhi tủi thân cuộn người trong chăn, vẻ mặt đáng thương cắn mép chăn.
"Em còn tủi thân cái gì nữa! Em chơi trò mất tích khiến anh lo lắng tưởng chết luôn rồi em có biết không!" Kỷ Dạ Bạch đanh mặt quát mắng cô cả nửa ngày chưa thôi.
Ninh Hề Nhi không khỏi thò mặt ra nói, "Em có bắt anh lo lắng cho em đâu, tự anh chạy đi lo lắng mà."
Hơn nữa, cô có chơi trò mất tích gì đâu? Rõ ràng cô có dặn dò Miêu Miêu rồi mà!
Kỷ Dạ Bạch híp mắt đầy nguy hiểm, "Có giỏi thì em nói lại một lần nữa xem!"
Con nhóc chết tiệt vô tâm!
Ninh Hề Nhi cũng rất biết điều không cãi nhau với Kỷ Dạ Bạch, cô lên tiếng nhận lỗi, "Em không dám..."