Ninh Hề Nhi ngẩn ngơ nhìn hắn: "Đại Bạch... Anh làm sao thế?"
Màn đêm buông xuống. Sao trời bên bờ sông lóng lánh rực rỡ. Đôi mắt sâu xa của Kỷ Dạ Bạch trở nên thâm trầm, chớp sáng chớp tắt dưới ánh sao đêm, đen tối khó dò.
Ninh Hề Nhi bất an túm lấy vạt áo. Kỷ Dạ Bạch ghét cô ư?
Vừa nghĩ vậy, Ninh Hề Nhi bỗng cảm thấy cô đơn.
Nhận thấy cảm xúc của cô sa sút, Kỷ Dạ Bạch hít sâu một hơi rồi nói: "Hề Ngốc, anh đưa em về nhé."
Mặc dù biểu hiện bên ngoài của hắn không khác gì bình thường nhưng Ninh Hề Nhi vẫn cảm giác hắn có chút xa cách che giấu gì đó, dường như hận không thể kéo dãn khoảng cách với cô. Bàn tay bé nhỏ của cô siết thật chặt, cô khẽ "ừ" một tiếng.
Cả dọc đường, hai người không hề nói chuyện. Kỷ Dạ Bạch không tập trung lái xe, thậm chí có một lần còn suýt nữa đâm vào cột điện.
Trạng thái này cứ tiếp diễn, hắn sợ gặp sự cố cho nên gọi điện thoại cho tài xế nhà họ Kỷ, bảo anh ta đến đưa Ninh Hề Nhi về nhà trước.