"Hề ngốc..."
"Ừ."
"Anh là đàn ông."
"Em biết mà."
Kỷ Dạ Bạch vuốt mũi: "Anh cũng biết sĩ diện chứ."
"À ừ." Ninh Hề Nhi thản nhiên đáp lại, cũng không bảo bắt hắn quỳ hay tha cho hắn không phải quỳ.
Kỷ Dạ Bạch nghiến răng, mẹ kiếp, chẳng phải chỉ là quỳ ván giặt thôi sao?
"Thể diện cũng không quan trọng bằng sự vui vẻ của em được, bà xã à, vậy thì anh sẽ quỳ!" Kỷ Dạ Bạch nghiêm trang nói, hắn quyết tâm chuẩn bị quỳ xuống thật.
Thế nhưng Ninh Hề Nhi lại đá văng bàn giặt gỗ đi, túm chặt lấy hắn, hung dữ mắng: "Có phải anh ngu không đấy? Em bắt anh quỳ mà anh cũng quỳ thật à?"
"Anh chỉ muốn em vui vẻ thôi mà..." Kỷ Dạ Bạch lí nhí nói, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ninh Hề Nhi mà tim hắn tan chảy thành nước.
Con nhóc này... Ngoài mặt thì giả vờ như con nhím xù lông, còn trong lòng lại là Ninh Heo thì dịu dàng. Cô còn không nỡ bắt hắn quỳ bàn giặt gỗ hơn cả hắn nữa.