Lục Cẩm Cẩm ôm chặt lấy hắn, thút thít giả khóc: "Anh Dạ Bạch... Em không muốn rời xa anh..."
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra.
Đập vào mắt Ninh Hề Nhi là cảnh tượng ướt át này.
Ngoài Ninh Hề Nhi ra thì Kỷ Dạ Bạch không phải là người thương hoa tiếc ngọc, hắn lập tức đá Lục Cẩm Cẩm ra.
Lục Cẩm Cẩm nhếch nhác ngã sõng soài ra đất, đau đớn ôm bụng hét lên: "Á... Đau quá..."
"Hề ngốc, sao em lại tới đây?" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, hắn định để Lục Cẩm Cẩm nhận tội rồi mới gọi cô cơ.
Tầm mắt hắn liếc về bàn giặt gỗ cỡ lớn, khóe miệng hắn giật giật.
Mẹ kiếp! Cái này không phải là để cho hắn quỳ chứ?
Bà xã, em tha cho anh đi!
Ninh Hề Nhi ung dung dựa cửa, bày ra vẻ mặt cắn hạt dưa xem kịch: "Hai người tiếp tục đi."
Lục Cẩm Cẩm vừa nghe thấy vậy thì thay đổi chiến thuật, khóc lóc kể nể: "Ninh Hề Nhi, cô cũng coi như là chị họ của tôi. Anh rể lại muốn... cưỡng ép tôi! Hu hu hu... Cô đứng ra lấy lại công bằng cho tôi đi."