Kỷ Dạ Bạch nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào đứa con gái nào đó mặc váy trắng đứng trong góc.
Lục Cẩm Cẩm!
Cô ta cầm chiếc điện thoại giả bộ như đang tự sướng, nhưng ống kính lại nhắm thẳng vào hắn.
Kỹ xảo vụng về như vậy, đã bị hắn phát hiện từ lâu rồi, là hắn lười chẳng thèm để ý mà thôi.
"Cô Ôn muốn giúp tôi như thế nào?"
Ôn Chỉ Nhan cười, tao nhã bưng ly rượu lên ra hiệu, xuất phát từ lễ nghi xã giao, Kỷ Dạ Bạch cạn ly với cô ta, một giây sau, Ôn Chỉ Nhan tựa vào vai hắn, cảnh tượng này vừa vặn được Lục Cẩm Cẩm chụp lại.
"Muốn câu được cá thì phải thả mồi câu trước, như vậy cá mới cắn câu." Ôn Chỉ Nhan nháy mắt, "Để cô ta chụp ảnh, không phải cậu sẽ biết cô ta định làm gì ư?"
Mặt Kỷ Dạ Bạch đột nhiên đen lại. Hắn không ghét những cô nàng thông minh. Nhưng không có nghĩa là hắn không ghét những cô nàng tự cho mình là thông minh.
"Vậy thì tôi phải cảm ơn cô Ôn rồi!" Kỷ Dạ Bạch gằn từng chữ.
...