Thấy hắn định đá Đổng Cẩn Sinh, Ninh Hề Nhi vội vàng đẩy cậu ta ra, "Khụ khụ, lên đường thuận buồm xuôi gió nhé."
Đổng Cẩn Sinh không hài lòng nhăn mũi: "Ôm một chút thì làm sao? Chưa gặp người đàn ông nào nhỏ mọn như anh!"
Ninh Hề Nhi toát mồ hôi hột, cậu bé, cậu đang chơi với lửa à?
Mắt Kỷ Dạ Bạch đột nhiên híp lại: "Cậu có gan thì nói lại lần nữa xem nào!"
Đổng Cẩn Sinh biết mình không thể đánh lại hắn, nhún nhường hỏi: "Vậy nắm tay được không?"
"Không được!" Không thương lượng gì hết!
Đổng Cẩn Sinh vô cùng hụt hẫng: "Vậy không tiễn cho rồi... Hừ."
Ninh Hề Nhi cảm thấy cậu ta thật đáng thương, nhón chân xoa đầu cậu ta nói: "Ra nước ngoài không được nghịch ngợm, không được ức hiếp người khác, nhưng cũng phải học cách tự bảo vệ mình, không để người khác ức hiếp em!"
Đôi mắt của Đổng Cẩn Sinh lập tức sáng lên, cậu ta nhỏ giọng đáp với vẻ hưởng thụ: "Vâng, em biết rồi!"