Ninh Hề Nhi không nghĩ ngợi gì mà lập tức gật đầu: "Muốn chứ!"
Bởi vì câu nói này của cô, đôi mắt của Kỷ Dạ Bạch bỗng tối sầm lại, sâu thẳm giống như có thể nuốt chửng cô.
"Hề ngốc..."
Thì thầm một câu, Kỷ Dạ Bạch bế Ninh Hề Nhi lên, trong lúc cô kinh ngạc, hắn đã đẩy cô nằm xuống bàn học.
"Ý?" Chuyện gì thế này?
Cởi áo khoác thể thao bên ngoài ra, đập vào mắt hắn là thân hình chỉ mặc một chiếc váy hai dây của cô.
Lông mi của Ninh Hề Nhi run rẩy, cô có chút dự cảm chẳng lành.
Vừa rồi tắm xong cô thấy lạnh nên lấy bừa chiếc áo khoác của hắn mặc vào, bây giờ bị Kỷ Dạ Bạch cởi ra thế này, bỗng nhiên cảm thấy... thật xấu hổ!
Ngón tay dài lướt qua cổ, xương quai xanh, bả vai của cô... khiến cho cô gái ở bên dưới run lên.
"Không phải anh muốn nói cho em biết dỗ anh như thế nào ư?" Ninh Hề Nhi vô tội nhìn hắn.
Ánh mắt trong veo như nước, càng khơi dậy dục vọng chinh phục của cậu hai.