Trong lòng Lạc Thiên Tâm vô cùng tức giận.
Cô có thể đợi tôi nói hết thoại rồi hãy diễn được không? Không có chút đạo đức nghề nghiệp nào à?
"Em nhìn vào mắt anh, anh có ghét em thật không?" Ôn Tư Niên nâng mặt cô ta lên, hai người nhìn nhau, mặt Lục Cẩm Cẩm càng ngày càng đỏ, mười mấy giây sau cũng không nói lời nào, rõ ràng là quên lời thoại rồi.
Đạo diễn không thể nhịn được nữa, "Cut! Hai người diễn kiểu gì thế hả? Hả?!"
Lục Cẩm Cẩm đổ tội cho người khác, "Tất cả là do bọn họ diễn không tốt nên mới ảnh hưởng tới tôi phát huy!"
EQ thấp kém của cô ta khiến mọi người đều không hài lòng!
Vưu Phàm Phàm là một cô gái nóng nảy, cô ấy giận dữ nói: "Đạo diễn, tôi không diễn phim này nữa!"
Lạc Thiên Tâm mỉm cười, "Tôi cảm thấy kĩ thuật diễn xuất của tôi kém cỏi, làm ảnh hưởng tới cô Lục đây, đạo diễn, hay là ông cũng đổi người khác đi!"
Lục Cẩm Cẩm không biết mình đã đắc tội với người khác mà trong lòng còn rất đắc ý.